Trở Lại Vườn Xưa

Anh trở lại vườn xưa vào tháng tám
Để nghe mưa tầm tã khóc suốt ngày
Nhìn những dây trầu xanh mướt là trên cây
Những buồng cau đã trổ màu vàng nhạt

Ngày xưa
Anh với em vẫn thường ngồi đây
Dệt mộng đời xanh ngát
Em giúp anh vun quén mấy dây trầu
Còn anh chăm sóc hàng cau
Anh vẫn hay đùa
Để có cau trầu cho việc mai sau
Nhờ mai mối đem sang nhà em dạm ngõ

Kìa chiếc cầu khỉ bắt qua con suối nhỏ
Mà em vẫn thường tần ngần đứng ở đầu kia
Chờ anh qua nắm chặt cánh tay chìa
Chân run bước mà sóng tình ngây ngất
Bây giờ thì cầu cũng hững hờ mặc tình anh bước
Lá hoa xưa ủ rủ dưới mưa buồn
Dưới chân cầu dòng nước bạc tràn tuôn
Không thơ mộng như tình xưa diệu vợi

Ôi nhớ quá những chiều vàng mong đợi
Dáng em yêu - cô bé mỉm môi cười
Tình học trò dồn lại mấy năm vui
Cũng tan biến sau lần anh thi hỏng
Em khóc ngất
Anh bàng hoàng, bất động
Đâu biết nói gì trong buổi chia tay
Anh vào quân trường trả nợ làm trai
Rồi cuộc chiến kéo lôi anh đi khắp hướng
Tình yêu thơ ngây không còn chỗ đứng
Một sáng mùa xuân pháo đỏ rượu hồng
Anh trở lại vườn xưa tan nát cõi lòng
Mười năm yêu nhau - mây bay gió thoảng
Mười năm chẵn, mười năm tình lận đận
Còn lại những gì giữ được hỡi vườn xưa

Anh trở lại vườn xưa vào tháng tám
Để nghe mưa rả rích khóc suốt ngày
Từ độ em theo chồng anh mới trở lại đây
Nghe kỷ niệm vờn chân anh từng bước
Nghe trống vắng không thể nào quên được
Ôi tiếng em cười, giọng em nói hãy còn đây