TỲ VẾT

Từng sợi nhớ quấn buồng tim trở giấc
Ngoài trời đông gió hú vọng vào hồn
Ôm gối sầu gặm nhấm nỗi cô đơn
Nghe chăn chiếu lạnh thở dài xa vắng

Ba mốt năm mấy ngàn đêm dài ngắn
Vẫn một mình đơn lẽ bóng trăng suông
Vẫn tiếc mình cũng có một quê hương
Mà chia cách, biết bao giờ trở lại

Tim tỳ vết vì cuộc đời ngang trái
Còn phận mình hụt hẫng mộng bình sinh
Một kiếp người một dĩ vãng buồn tênh
Ai chen lấn giữa trầm luân nghiệt ngã

Đêm thanh vắng, linh hồn như hoá đá
Con tim buồn cũng lạc nhịp chơi vơi
Dẫu biết mỗi người chỉ một đời thôi
Nhưng tỳ vết cũng làm đau lòng đá