Đỗ Thị Thanh Bình
Ấm nồng

Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng làm con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
XIn anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ , là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời
Anh cứ là anh thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường