Bâng quơ
Phùng Tiết

Bâng quơ nhớ khói đốt đồng
Một mình thức với mênh mông đêm dài.

Chiều qua nhặt lá vườn mai
Gặp thăm thẳm ánh mắt ai bên trời.

Mùa xuân rồi sẽ đến thôi
Em về hoa lá tinh khôi thuở nào.

Trăng rằm neo giữa trời cao
Phận mình neo ở chân rào mồng tơi.

Nghĩ bao đêm, được một lời
Thế mà quên, nhớ... để vời vợi mong