Bến My Lăng nằm không, thyền đợi khách,
Rượu hết rồi ông lái chẳng buông câu .
Trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách,
Ông lái buồn để gió lén mơn râu .

Ông không muốn run người ra tiếng địch .
Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao .
Vì đìu hiu, đìu hiu, trời tĩnh mịch,
Trời võ vàng, trời thiếu những vì sao .

Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh
Tơ vương trời, nhưng chỉ giải trăng trăng .
Chiều ngui ngút dài trôi về nẽo quạnh .
Ðể đêm buồn vây phủ bến My Lăng .

Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã,
Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly .
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi .

Ông lão vẫn say trăng đầu gối sách .
Ðể thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng .
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách,
Gọi đò thôi run rẫy cả ngành trăng .

Bến My Lăng còn lạnh, bến My Lăng
Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng .
Yến Lan
Bến My Lăng





* Yến Lan còn có bút hiệu Xuân Khai tên thật là Lâm thanh Lan sinh năm 1918 tại
Bình Ðịnh. Ðăng thơ trên: Phụ Nữ, Nghệ Thuật, Tiểu Thuyết thứ năm