|
Lê Minh Uyên dịch thơ của Sully Prudhomme |
Le Vase brisé Le vase où meurt cette verveine D’un coup d’éventail fut fêlé ; Le coup dut l’effleurer à peine : Aucun bruit ne l’a révélé. Mais la légère meurtrissure, Mordant le cristal chaque jour, D’une marche invisible et sûre, En a fait lentement le tour. Son eau fraîche a fui goutte à goutte, Le suc des fleurs s’est épuisé ; Personne encore ne s’en doute, N’y touchez pas, il est brisé. Souvent aussi la main qu’on aime, Effleurant le cœur, le meurtrit ; Puis le cœur se fend de lui-même, La fleur de son amour périt ; Toujours intact aux yeux du monde, Il sent croître et pleurer tout bas Sa blessure fine et profonde ; Il est brisé, n’y touchez pas. |
Bình vỡ Mã tiên hương sắc phai nhòa, Vết hằn rạn nứt bình hoa bao giờ . Quạt vung khẻ chạm ơ hờ, Nhẹ nhàng, im vắng, ai ngờ vết thương . Mong manh một vết tơ vương, Ngày thêm sâu thẳm , gậm mòn pha lê . Vô hình từng bước vết kia, Vòng loang dần tỏa , đường chia thêm dài . Rồi từng giọt nước mát vơi, Nhựa nuôi hoa cũng cạn rồi từ lâu . Còn ngờ chi nữa, người ơi ! Xin đừng chạm đến , vỡ rồi bình hoa ! Tay người yêu dấu chạm ta, Làm tim đau nhói , ai mà hiểu cho . Phận mình thôi cũng xót xa Hoa tình đã rụng, sầu qua bóng người . Nguyên trinh trước mắt người đời, Âm thầm tiếng khóc, giữa vời lệ rơi. Vết thương sâu kín khôn vơi Tim người đã vỡ, đừng ai chạm vào ! |
*René François Armand Prudhomme (1839-1907) . Là một kỷ sư ở Creusot,
nhưng Ông chán việc bỏ về Paris và làm thơ .
Năm 1881 được bầu vào Hàn Lâm Viện Pháp .
Năm 1901 đoạt giải thưởng Nobel văn chương
|