Phạm Cao Hoàng
Gửi H và Qui Nhơn
|
Rừng đang nở những bông hoa trắng
Những đám mây phương bắc tụ ngang đầu
Ở phương xa bao năm là khách
Đã bao ngày chẳng biết về đâu
Có phải tôi là người lãng tử
Giữa hoàng hôn ngồi uống rượu bên đường
Để hồn bay theo những chiều mây xám
Phủ tiêu điều trên khắp quê hương
Có phải tôi người thanh niên của một thời lãng mạn
Đã yêu em dù tình qúa ngậm ngùi
H của tôi xin em đừng khóc
Lệ của người sẽ cuốn mất trái tim tôi
Rừng đang nở những bông hoa trắng
Mùa chim di phương bắc rủ nhau về
Tôi lại lê gót giày buồn thảm
Đã bao ngày chẳng thấy quê xưa
Đã bao ngày nghe đôi chân mỏi
Chiều thênh thang ngồi giữa rừng già
Lòng đã mở theo từng trang sách
Thì sá gì cái thuở hào hoa
Và tôi muốn quên đi đời sống
Dù phương kia em có còn che nón qua cầu
H của tôi giữ dùm tôi nhé
Một quê nhà vĩnh biệt đến nghìn thu
Một quê hương sau ngày ly tán
Những thân yêu còn canh cánh bên lòng
H của tôi giữ dùm tôi nhé
Những gì tôi còn gửi lại nơi em
(trích tập thơ Tạ Ơn Những Giọt Sương (1974)
nhà xuất bản Đồng Dao, Sài Gòn)
|