Hành phương nam
Nguyễn Bính


Ðôi ta lưu lạc phương Nam này,
Trải mấy mùa qua én nhạn bay.
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở,
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay.

Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu,
Mà không uống cạn, mà không say?
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã,
Mà áo khinh cừu chưa ai may.

Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo,
Ta trói chân vào nợ nước mây.
Ai biết thương nhau từ buổi trước,
Bây giờ gặp nhau trong phút giây.

Nợ tình chưa trả tròn một mối,
Sòng đời thua đến trắng hai tay.
Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay.

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc,
Ly tán vì cơn gió bụi này.
Người đi buồn lắm mà không khóc,
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy.

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết,
Ngày mai ra sao rồi hãy hay.
Ngày mai sáng lạn màu non nước,
Cốt hãy cười lên vẹn buổi nay .

Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn,
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay.
Hỡi ơi! Nhiếp Chính mà băm mặt,
Giữa chợ ai người khóc nhận thây.

Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén,
Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay?
Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự,
Giày cỏ, gươm cùn ta đi đây.

Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
Ðã dấy phong yên lộng bốn trời.
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi!

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ.
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười.
Ðập chén hất cao đầu cỏ dại
Hát rằng phương Nam ta với ngươi

Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
Ngươi sang bến ấy sao mà lạnh,
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi...