Nai Trần Tuấn Kiệt Lên cao Lên theo đỉnh núi mơ màng Một con nai đứng vọng ngàn trong sương Ðá cao bóng dựng trăng buồn Tơi bời tiếng gió mưa luồng lũng sâu Gót thầm nai tếch ngàn thâu Nhân gian nghe cũng nặng sầu bao la |
Nai ngủ Biên cương gió bão sa mù Nửa vầng trăng lạ ửng màu xanh cây Rừng xưa thả lá theo ngày Giòng tan tác đổ xuống hoài bến hoang Gót nai đi giữa thu tàn Sầu tơi tả rụng muôn vàn lông non Ðất buồn rổ mặt héo hon Ngàn năm xe cộ bon bon về đường Nai còn ngủ mộng trong sương Rừng xanh đất đỏ ngăn hồn mãi sao Bóng nai Chiều sâu bủa xám không gian Con chim trong bộng cây ngàn hót xa Tàn thu lá đổ giang hà Uống trên nguồn mạch từ xa xôi về Mang hình bóng cũ ra đi Giòng qua ngàn bến còn gì nữa không? Nhìn nhau cũng xót xa lòng Con chim khép mỏ tuôn giòng lệ xanh Nghễnh tai nghe gió lâm hành Bóng nai dựng với vách thành đá cao Cuối trời lạnh lẽo bóng sao Tiếng kêu gọi bạn tan vào hư không |