Cao Thoại Châu
NHỮNG SÁNG TINH MƠ


Anh vẫn ra đường vào giờ sớm nhất
Bập bùng theo ánh lửa hàng rong
Tự hỏi tàn cây có khi chưa thức
Trong cơn mơ không biết có chi buồn

Cây bên đường có khác chi anh
Có những thứ không gọi tên ra được
Giữa những lá có nhiều góc khuất
Nỗi niềm đành cứ ém bên trong

Có trái tim nào dở cuộc lưu vong
Đứng đấy như một đời dang dở
Quá dang dở ghép làm sao được nữa
Những mảnh buồn theo gió lang thang

Ra đường sớm như người vất vả
Quen dần với động tác  mưu sinh
Giọt mồ hôi giả như lam lũ
Tan vào trong cái lạnh hơi sương

Con phố dài lúc đấy một mình anh
Thẳng thớm như chiếc khăn chưa rớm lệ
Và hoạ hiếm dăm căn nhà hé cửa
Mở ra không biết để làm gì

Và mình anh chầm chậm thả xe đi
Qua một cây cầu, vài ba con dốc
Trong hiu quạnh gió lên từ mặt nước
Rất mịt mù vời vợi một tầm cao

Và bất ngờ có tiếng lao xao
Anh cũng lập loè như ánh lửa
Xa xôi lắm hỡi chân trời góc bể
Có người nào để nhớ lúc tan sương !