Tường Linh

Sương và Ốc biển

Anh bị trời ngược đãi
Anh bị đời lãng quên
Anh bị người phản bội
Chỉ còn một mình em

Mùa trùng dương dậy sóng
Con ốc biển thu mình
Nấp trong vỏ mỏng
Chìm đáy nước lặng thinh

Nhưng sóng gầm sóng thét
Tung ốc biển lên bờ
Nằm phơi mình dưới nắng
Bao ngày dài bơ vơ

Em là giọt sương khuya
Nhờ sương con ốc sống
Tin tưởng một ngày kia
Rời khỏi vùng bãi nóng

Mấy lần anh sắp ngã
Giao định mệnh an bài
Vì tâm thần mệt lả
Những văng vẳng bên tai ...

Mơ hồ lời em gọi
Ôi tiếng của ân tình !
Những tế bào mòn mỏi
Thoáng chốc được hồi sinh

Mặc cho trời ngược đãi
Mặc cho đời lãng quên
Mặc cho người phản bội
Khi anh vẫn còn em

1968