Nguyễn Giang
dịch thơ của Charles Baudelaire








Chant d'automne

1.
Bientôt nous plongerons dans les froides ténèbres ;
Adieu, vive clarté de nos étés trop courts !
J'entends déjà tomber avec des chocs funèbres
Le bois retentissant sur le pavé des cours.

Tout l'hiver va rentrer dans mon être : colère,
Haine, frissons, horreur, labeur dur et forcé,
Et, comme le soleil dans son enfer polaire,
Mon coeur ne sera plus qu'un bloc rouge et glacé.

J'écoute en frémissant chaque bûche qui tombe ;
L'échafaud qu'on bâtit n'a pas d'écho plus sourd.
Mon esprit est pareil à la tour qui succombe
Sous les coups du bélier infatigable et lourd.

Il me semble, bercé par ce choc monotone,
Qu'on cloue en grande hâte un cercueil quelque part.
Pour qui ? - C'était hier l'été ; voici l'automne !
Ce bruit mystérieux sonne comme un départ.

2.
J'aime de vos longs yeux la lumière verdâtre,
Douce beauté, mais tout aujourd'hui m'est amer,
Et rien, ni votre amour, ni le boudoir, ni l'âtre,
Ne me vaut le soleil rayonnant sur la mer.

Et pourtant aimez-moi, tendre coeur ! soyez mère,
Même pour un ingrat, même pour un méchant ;
Amante ou soeur, soyez la douceur éphémère
D'un glorieux automne ou d'un soleil couchant.

Courte tâche ! La tombe attend ; elle est avide !
Ah ! laissez-moi, mon front posé sur vos genoux,
Goûter, en regrettant l'été blanc et torride,
De l'arrière-saison le rayon jaune et doux !

( Les fleurs du mal)
Thu ngâm

1.
Chẳng mấy nổi trời xanh đổi xám
Cảnh non sông thê thảm lạnh lùng
Còn đâu ánh nắng tưng bừng
Ngày hè ấm áp như chừng đã qua

Cảnh ấy đã xót xa rơi gãy
Tiếng rơi kêu khơi chảy mạch sầu
Rồi đây trắng xóa mạch sầu
Ngày đông cửa đóng trên lầu ngồi suông

Ngồi co đó khóc cùng tâm sự
Nỗi bực mình với nỗi lao sinh
Lòng này như áng bình minh
Trên vùng thái cực rung rinh đỏ nhòe

Mỗi một tiếng cây kia rơi gãy
Nghe âm u sởn gáy rụng rời
Như ai dựng máy chém người
Máy kia đã dựng, sắp mời ta lên

Thành trì nọ dẫu bền cũng đổ
Sức cây đu đồ sộ đập hoài
Lắng nghe tiếng đập bên ngoài
Biết rằng ai đóng quan tài cho ai

Chỉ biết có hôm nay là hết
Cảnh thu đã đánh chết ngày vui
Tiếng kia ai oán bùi bgùi
Như đưa ngày hạ về trời hôm nay

2.
Yêu em con mắt biếc như mây
Tiếc rằng tâm sự nhiều đắng cay
Chữ tình êm ái anh không thiết
Hương hoa son phấn chẳng vui vầy
Lặng nhìn mặt biển trời tây
Lòng anh riêng chỉ mê say bóng chiều

Bóng chiều chói lói cảnh mênh mông
Nhìn trông anh luống ngẩn ngơ lòng
Quên em, em cũng đừng nên giận
Vô tình bạc ngãi cũng coi không
Thương anh một buổi chiều cùng
Như vừng tà nhật đỏ bừng trời tây

Trời tây óng ả chẳng bao lâu
Lòng này phút chốc như chôn sâu
Ngày hè vui vẻ đâu còn nữa
Cho anh trên gối sẽ dựa đầu
Dựa đầu ngắm một phút sau
Vàng vàng giải nắng đang mau mau tàn

* Nguyễn Giang sinh năm 1910, con của Ông Nguyễn Văn Vĩnh. Du học bên Pháp. Về nước Ông chủ trương tờ Âu Tây tư tưởng . Tác phẩm : Trời xanh thẳm (1935).

* Charles Baudelaire là một nhà thơ Pháp thuộc trường phái tượng trưng nổi tiếng ở thế kỷ 19 . Sinh năm 1821 tại Paris và gần như suốt đời Ông sống tại thành phố nầy . Sống lang thang , buông thả ,thác loạn, , trác táng , dùng ma tuý , chối bỏ những giá trị của giai cấp trưởng giả . Tập thơ Những Bông Hoa của Quỷ ( Les Fleurs du Mal - 1857) rất thành công . Ông chết ngày 31-8-1867 tại Paris .