T́nh Câm Nguyễn Chí Thiện |
Anh sợ lắm ḷng anh xiêu đổ mất Anh ngăn anh đừng qua lại nơi đây Nhưng than ôi, em vắng bóng một ngày Anh đă sống như người điên loạn nhất Anh lạnh lẽo, em ơi, đừng tưởng thật Anh cũng giống như vỏ ngoài quả đất Chứa trong ḷng bao khói lửa hôn mê. Anh nh́n em rồi lặng lẽ ra về Để đau khổ, để âm thầm cay đắng Không thể nữa, không làm sao cố gắng Giữ cho t́nh câm nín ở trong tim Nhưng c̣n chi, ngoài khao khát im ĺm Khi thương tích t́nh anh thầm rỏ máu Ḷng của em hờ hững thấy chi đâu! Em có nghe trong tiếng thở u sầu Bao yêu dấu đè sâu đang thổn thức Em có hay trong quăng đời cơ cực Nếu có em, trời đất lại rờn xanh! Hăy thứ cho mơ ước của ḷng anh Mơ ước để đời đau thêm lạnh tối Đường vào tim em, anh không có lối Mỏi mắt chờ, em chẳng hé một giây! Tâm linh anh ôi đă bị đọa đầy Trong dáng dấp, trong nụ cười tiếng nói Trong ánh mắt em, nàng tiên chói lọi! Trong hững hờ, tan nát mộng cùng mơ T́nh của anh như một sớm sương mờ Không được bóng vầng dương - Em - tỏa chiếu Điều đau khổ em làm sao thấu hiểu! Thế nên anh cam chịu ôm gh́ Bao gai sắc của t́nh đau buốt ấy Niềm an ủi, anh chỉ c̣n trông cậy Ở thời gian em hỡi, em có hay! |
*Nguyễn Chí Thiện sinh năm 1939 tại Hà Nội, nhưng từ năm 1956,
ông cùng gia đình vào
Hải Phòng sinh sống.
Ông bị bắt giam nhiều lần , tổng cộng 27 năm sống trong tù Cộng Sản
Tập thơ Hoa Địa Ngục đã được dịch ra nhiều thứ tiếng Anh,Pháp, Đức, Hòa Lan, Tây Ban Nha, Trung Quốc, Tiệp Khắc . Hội Văn Học Rotterdam (Hòa Lan) đã tặng Nguyễn Chí Thiện giải thương thơ 1985.
|