TỎ TĚNH

LỘC VŨ

Tôi có mùa xuân
Nửa đời mai phục
Một sáng tình cờ
Đơm bông hạnh phúc
Tôi có niềm tin
Nhiều năm sắt đá
Vừa bị sét tình
Đánh cho té ngã
Tôi có con đường
Cây treo lá nhớ
Khi đã yêu người
Ngàn cây tắt thở
Phải người là trăng
Trăng cao vời vợi
Phải người là mây
Của trời lụa nổi
Đời khép cửa ngoài
Tôi đi thất thểu
Thở hơi thở người
Mà lòng buồn hiu
Tôi còn trái tim
Giam trong ngực tối
Xin gởi tặng người
Thay lời thú tội