Đă mấy đêm trường tôi không ngủ
Nằm thao thức nhớ mảnh trăng thu
Đă biết bao lần tôi tự nhủ
Rằng cho tôi chết giữa âm u

Cớ sao trăng sáng ngoài kia nhỉ
Làm động t́nh tôi giữa buổi đêm
Tôi nhắm mắt nằm không dám nghĩ
Sợ nh́n trăng lạnh rớt bên thềm.
Trăng thiếu phụ
Quách Thoại
Tôi muốn pḥng tôi luôn măi tối
Xin trăng đừng chiếu lướt qua song
Tôi muốn hồn tôi ch́m lạc lối
Cho tàn chết hết cả hoài mong

Cơ khổ cho tôi c̣n nuối mộng
Làm đau chăn gối giữa đêm thu
Chỉ tội hồn tôi thêm náo động
Mà thương mà sợ mảnh trăng lu

Tôi sợ ngày mai trời sẽ sáng
Trăng thu mơ mộng sẽ không c̣n
Tôi gặp mặt người người đă bán
Cả mùa xuân đẹp thuở sắc son

Chao ơi trăng hỡi thu đẹp
Trăng của ḷng tôi hay của ai
Tôi mở hồn thơ - thôi khó khép
Gửi cả lên trăng tiếng thở dài

Và cho tôi ngủ cho tôi ngủ
Thao thức làm chi măi thế này ?
Trăng tội t́nh chi mà ấp ủ
Mảnh ḷng thi sĩ quá thơ ngây

Bởi đâu lệ nhỏ lăn trên gối
Tôi thấy cô đơn lạnh lắm rồi
Tôi biết đời tôi e hấp hối
Mà trăng th́ sáng tận trên đồi

Không người thiếu phụ đứng bên tôi