Thích Tánh Tuệ




Khúc Nguyệt Quỳnh

Đêm nghiêng một đóa Quỳnh hương nở
Ngan ngát ru hồn ai lãng quên.
Thùy miên trong cõi đời sinh tử
Sực tỉnh, trăng tàn, quá nửa đêm..

Khuya nao thiền khách chờ hoa nở
Chén trà chưa nguội đã chiêm bao.
Nắng đêm loang loáng cài song cửa
Thức giấc hoa phai tự lúc nào!

Nghìn xưa hoa với đời như mộng
Nở đóa vô thường trong cõi mê .
Chỉ thoáng trần tâm vừa giao động
Khuất lấp trăm năm một nẻo về .

Đêm lắng, hoa vời thiên thu lại
Ai cười vỡ nát mộng hằng sa.
Xưa mê ôm cõi đời si dại
Đâu ngờ … muôn kiếp vốn không hoa!..

Trăng lên soi rạng hồn nhân thế
Bụt ngồi bóng đỗ xuống dòng sông.
Hiên chùa một nụ Quỳnh Hương hé
Ai vừa… hội ngộ khắp mênh mông…



Vội

Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.

Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã , rời…

Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.

Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
” Đáy nước tìm trăng ” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…

Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai nẻo Giác bàn chân vội ?
” Hỏa trạch ” bước ra, dứt não nề…


Khó, Dễ Trong Đời

DỄ là nói chẳng nghĩ suy
KHÓ là cẩn trọng những gì nói ra.

DỄ làm đau đớn người ta
KHÓ sao hàn gắn bao là vết thương!

DỄ là biết được Vô thường
KHÓ, lòng cứ vẫn tơ vương cuộc trần,

DỄ là độ lượng bản thân
KHÓ sao dung thứ tha nhân lỗi lầm!

DỄ là vong phụ ân thâm
KHÓ, câu tình nghĩa ngàn năm dạ hoài..

DỄ là phạm những điều sai
KHÓ, tâm học hỏi những ai hơn mình,

DỄ cho kẻ khác niềm tin
KHÓ là luôn giữ chính mình thẳng ngay.

DỄ là nói những điều hay
KHÓ thay Sống tựa trình bày ngữ ngôn.

DỄ là suy tính thiệt, hơn..
KHÓ lùi một bước nhịn nhường lẫn nhau.

DỄ là sống vội, sống mau
KHÓ dừng chân lại thở sâu, biết là...

DỄ là hứa hẹn, ba hoa..
KHÓ lời tín nghĩa thiệt thà một khi.

DỄ là gieo rắc thị phi
KHÓ là nội quán, tự tri lại mình

DỄ là chiến thắng, quang vinh
KHÓ lòng khiêm hạ, thấy mình nhỏ nhoi.

DỄ xin địa chỉ mọi người
KHÓ mà tìm được chỗ ngồi trong tim.

DỂ biết nói, khó biết im
KHÓ cùng ánh sáng, dễ tìm bóng đêm.

DỄ vụng chân ngã xuống thềm
KHÓ vùng đứng dậy vượt lên chính mình

DỄ biết trời đất rộng thênh
KHÓ là biết được '' ngôi đền tự tâm ''

DỄ vui sáu nẻo thăng, trầm
KHÓ lần ngán ngẩm âm thầm hồi hương.

DỂ khi mất cảm thấy buồn
KHÓ, trong hữu Phúc biết thương, giữ gìn.

DỄ là vun quén quanh mình
KHÓ, tình trải rộng ánh nhìn vị tha.

DỄ cho ngày tháng đi qua
KHÓ là tỉnh thức trong ta vài giờ..

DỄ Sinh, dễ Tử mơ hồ..
KHÓ khi đối diện nấm mồ Tuệ tri!..

DỄ là viết những lời thi
KHÓ rằng mơ ước đời ni vẹn toàn.

Thôi, chừ tìm cái bồ đoàn
Dễ là ngồi xuống, Khó hàng phục tâm.
Dầu sao cũng quyết một lần
Bằng không khó, dễ.. lần khân nối dài...




Những Mảnh Giấy Cuộc Đời

Một tờ Giấy khai sinh
Đời bắt đầu từ đó
Khổ, vui.. rình lấp ló
Theo gót ta vào đời.

Rồi suốt bao năm trời
Miệt mài cùng sách vở
Phấn đấu cả một thời
Được mảnh bằng, ná thở!

Kế, nên chồng nên vợ
Một tờ giấy kết hôn
Từ đó xác lẫn hồn
Trói trăn vào ngục thất.

Xuôi dòng đời tất bật
Tranh đấu cùng bon chen,
Nhọc nhằn biết bao phen
Một tờ tiền '' xỏ mũi ''

Phải ra lòn, vào cúi
Mới được tờ '' thăng quan ''
Muốn ngó dọc, nhìn ngang
Phải bao lần khúm núm.

Bằng khen, ôi hí hửng
Danh dự được là bao!
Chút hư vinh sóng trào
Ai vỗ tay hoài mãi.

Tuổi chiều đời bải hoải
Đến phòng mạch mới hay.
Cầm giấy bịnh trên tay
Thở dài, từ nay khổ..

Một ngày buồn, nghỉ thở
Xuất hiện tờ điếu văn
Mấy mươi năm cõi trần
Giấy vàng.. bay đầy phố.

- Mấy ai bừng tỉnh ngộ
Buông những tờ giấy trên
Giá trị đời đặt lên
Khiến ta thành nô lệ.

Mắc gì mà phải thế!
Gót chân mòn ngược xuôi.
Thôi đuổi bóng tìm mồi
Liền thảnh thơi cười nụ.

Hãy sống đời lạc trú
Với hiện tại đang là.
Từng ngày từng ngày qua
Hồn thăng hoa, tỉnh thức.

Mảnh giấy nào là thực
Khi hơi thở.. chê rồi?
Tất cả là trò chơi
Bởi loài người sáng tạo

Tương đối và hư ảo
Trên kiếp đời mong manh.
Ai buông giấy không đành
Còn chạy quanh mù mịt...


Lặng Nhìn

Đôi khi trời ngập nắng
Bỗng nghe lòng đổ mưa.
Một chiều mưa nhạt nhòa
Hồn lung linh bóng nắng.

Có khi trong bình lặng
Gờn gợn niềm xôn xao.
Giữa hạnh phúc ngọt ngào
Thoảng nghe mùi cay đắng.

Lắm khi trong sầu hận
Vẫn nồng nàn thương yêu.
Nơi khóe mắt trời chiều
Phía sau vàng rực lửa .

Nhìn sâu trong lời hứa
Đã nhuốm màu phôi pha.
Đôi môi nào thật thà
Chợt quên mình, gian dối..

Bước chân ngày lễ hội
Đã vang lời quạnh hiu.
Biển bình yên buổi chiều
Vỗ sóng ngầm khao khát.

Trong tương phùng khúc nhạc
Sóng sánh màu ly bôi .
Về đối diện đơn côi
Lặng , nghe niềm hạnh phúc.

Chiêm bao, mà rất thực
Mở mắt lại say nồng..
Đời là một dòng sông
Chảy xuôi cùng mộng mị.

Cuộc đời, ừm... lạ nhỉ!
Sóng vỗ bờ nhị nguyên
Thôi, ta về cõi Thiền
Lặng hai miền mỏi mệt.

Vui nào hơn Tịch diệt.