HƯƠNG CAU MÙA XƯA

Lê Tấn Tài



Những ký ức về ngôi làng quê ấm áp và bình yên luôn ẩn sâu trong trái tim tôi. Đó không chỉ là nơi tôi sinh ra, mà còn là nơi đánh thức trong tôi những giá trị về gia đình, tình bạn, mối quan hệ xóm giềng, và cuộc sông hòa nhập với thiên nhiên.
Làng xưa nơi những cơn mưa lớn là món quà trời cho, giúp cho đồng ruộng màu mỡ, cây cỏ xanh tươi. Nhìn giếng sâu thẳm đầy nước, tôi cảm nhận được đây là nguồn sống của cả làng xóm. Cạnh giếng là bụi tre mảnh mai, góp phần làm nên vẻ đẹp ngôi làng. Mỗi nhánh chuối, mỗi hàng cau, đều là những câu chuyện đời thường, kể về cuộc sống giản dị, hạnh phúc của người dân quê.
Cây cầu tre uốn cong dẫn qua con rạch, là nơi tôi thường xuyên chạy nhảy cùng các bạn nhỏ. Ngôi nhà quê, với mái ngói dày, những bức tranh treo trên tường, chứa chan bao kỹ niệm đẹp đẽ. Mỗi góc nhỏ trong ngôi nhà xưa đều gợi nhớ về quá khứ ấm êm, về những buổi tối dịu dàng bên gia đình thân thương. Trong đêm, dưới ánh đèn mù mờ đứa em ngồi học bài. Ễnh ương, ếch nhái kêu uểnh oang bên mương ao, đom đóm bay lập lòe ngoài sân như những ngôi sao nhỏ, nhấp nhô trên bức tranh đêm yên bình.
Cuộc sống ở đây không chỉ đẹp ở vẻ đẹp tự nhiên mà còn ở trong tâm hồn mến khách và sự hòa thuận của người dân, nơi mà mỗi ngóc ngách của ngôi làng đều chứa đựng những câu chuyện đầy ý nghĩa và hạnh phúc bình dị. Những trái tim chân thành, hồn nhiên như những đóa hoa dại nở rộ giữa đồng cỏ xanh mướt. Có lẽ đó chính là điều khiến tôi luôn tìm về, nhớ về những khoảnh khắc giản dị nhưng đong đầy hạnh phúc. Trong tôi, những hình ảnh này mãi mãi sẽ là nguồn cảm hứng không ngưng.

Có một đêm trăng sáng tỏa ánh bạch dương bừng sáng cả khu vườn. Tiếng nước vỗ nhẹ nhàng như lời ru từ biển cả xa xăm. Đó là một đêm trăng tỉnh lặng. Tôi và ông nội ngồi bên nhau dưới bóng cây cổ thụ, ngắm nhìn trăng sao trên bầu trời. Ông kể chuyện về những ông tiên thường xuất hiện trong các gia đình nghèo khó và ban cho họ một vài điều ước. Bổng nhiên ông hỏi tôi:
- Nếu cháu được một điều ước, thì cháu ước điều gì?
Tôi nghĩ mãi trước khi trả lời, nhưng cuối cùng, chia sẻ một câu chuyện về những điều ước của một nhóm bạn thân tại trường. Chúng tôi thường xuyên ngồi lại với nhau, nói về những ước mơ, những mong muốn lớn lao về tương lai. Có người ước được đi học xa, có người ước mơ trở thành nhà khoa học xuất sắc, và cũng có người ước mong có một thế giới không còn đau khổ và nghèo đói.
Nghe xong, ông nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, rồi nói:
- Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người đều có một điều ước như ông. Một điều ước không chỉ mang lại hạnh phúc cho bản thân, mà còn lan tỏa niềm vui đến với những người xung quanh. Nhưng cháu ơi, trong thực tế, điều ước hay nhất không phải là ước mơ về điều gì đó xa xôi, không thể đạt được, mà là điều ước ta có thể thực hiện mỗi ngày. Đôi khi, chúng ta quá mải mê với những ước mơ to lớn, quên mất rằng những hạt sương nhỏ cũng có thể làm thay đổi thiên nhiên. Có lẽ, điều ước đúng nghĩa không chỉ đến từ lời nguyện cầu, mà từ những hành động nho nhỏ. Chúng tôi tiếp tục ngồi dưới bóng trăng, nhưng trong lòng tôi đã hiểu được rằng, điều ước đích thực không đến từ trên bầu trời, mà từ chính con người, và từ tấm lòng yêu thương.

Tôi còn nhớ rõ, một ngày nắng, tôi được mẹ dẫn đi thăm ngoại. Những tia nắng rơi xuống từ trên cao, làm tôi hứng khởi và mong sớm gặp ngoại. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt yêu thương và nói:
- Nhà ngoại ở cuối đê, chúng ta đi đến đó.
Trên con đê giữa những cánh đồng, những bóng nắng và bóng râm kề cận nhau như hai người bạn thân thiết. Dưới ánh nắng chói chang, mẹ nắm tay tôi và nói:
- Đi mau lên, nắng cháy da.
Tôi cố gắng đi nhanh, nhưng bước chân nhỏ bé vẫn không thể theo kịp bước chân vững vàng của mẹ. Mỗi bước đi, tôi cảm thấy ánh nắng nặng nề, nhưng vẫn không dám chậm lại. Đường đê gập ghềnh, xa tít, giống như đường đời, nơi mỗi bước chân đều là một thách thức, một hành trình của sự sống. Nhưng chợt, những đám mây bồng bềnh che khuất ánh nắng, tạo ra những bóng râm trên con đê. Khi bóng râm bắt đầu trùm lên con đê, mẹ không bảo tôi đi chậm lại, nhưng lần này là với giọng mắng:
- Trời mát, mau lên, kẻo nắng bây giờ.
Tôi bối rối và ngỡ ngàng: sao nắng và râm, đều cần phải vội vã như vậy? Mỗi ngày, tôi đều trải qua giữa nắng và râm.

Khi mẹ mất, một hôm tình cờ tôi bắt gặp thằng em út đứng khóc bên cạnh cây rơm, tay cầm mấy cái bã trầu khô mà mẹ vứt bỏ khắp nơi. Thằng Út vò đầu bứt tai, cố gắng giải thích: "Anh ơi, em thấy buồn. Mẹ đi rồi, nhà trống lẻ quá, em không biết làm gì nên đã đi lượm bã trầu về." Tôi hiểu rằng Út nhớ mẹ và đang cảm thấy cô đơn. Trong giọt nước mắt của Út, tôi nhìn thấy sự khao khát tình thương và sự bất an trong tâm hồn bé nhỏ. Tôi ôm thằng em vào lòng, cảm thấy lòng ấm áp và yên bình. "Không sao đâu, Út ạ. Anh cũng thấy buồn lắm đấy. Nhưng mình sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, phải không?" Thằng Út gật đầu, vẻ buồn bớt đi và thay vào đó là sự tin tưởng. Hai anh em nhìn nhau, đôi mắt lấp lánh hi vọng. Từ đó, mỗi ngày, trái tim nhỏ bé của tôi trở nên ấm áp hơn, bởi tôi biết Út có một tình thương không biên giới, không điều kiện, một tình thương thực sự với mẹ.

Những năm tháng trôi qua, tôi lớn lên và hiểu rõ hơn về khoảnh khắc nắng và râm trong cuộc đời. Mỗi khoảnh khắc đều quý bởi vì chúng đều là một phần của cuộc sống, là những bài học quý báu. Đến một ngày, tôi ghé thăm mộ mẹ. Mộ mẹ đẹp đẽ, được bao phủ bởi một tấm thảm cỏ xanh mướt. Tôi chợt hiểu: cuộc đời luôn diễn ra nhanh chóng, cần phải trân trọng từng khoảnh khắc, vì chúng không bao giờ quay lại. Bóng nắng và bóng râm, giống như niềm vui và nỗi buồn, luôn đi kèm trong hành trình cuộc sống của chúng ta.

San José, đầu thu 2023