MÓN QUÀ NGÀY LỄ TẠ ƠNLê Tấn Tài
Một buổi tối Lễ Tạ Ơn lạnh lẽo, trong căn nhà nhỏ nằm cuối con phố yên tĩnh, bà Hạnh ngồi bên cửa sổ, đôi tay chai sạn đặt nhẹ trên tách trà nóng. Gió ngoài trời rít lên từng hồi, mang theo hơi lạnh cắt da. Năm nay, ngôi nhà nhỏ trống vắng hơn bao giờ hết. Bà lặng nhìn ánh đèn vàng từ những ngôi nhà xung quanh, nơi tiếng cười đùa của các gia đình vang lên hạnh phúc. Bà Hạnh đã quen với việc sống một mình từ khi ông mất. Nhưng năm nay lại khác, bởi ngay cả Trung , người con trai duy nhất của bà, cũng không thể về nhà, hiện đang ở nơi xa vì công việc, không thể về đoàn tụ. Nhìn vào bàn ăn, nơi bà đã chuẩn bị một bữa tối tươm tất với gà quay, khoai tây nghiền, bánh bí đỏ – tất cả những món mà Trung thích, bà khẽ thở dài. rồi tự nhủ: “Chắc là sẽ còn dư thừa nhiều đây,” đôi mắt thoáng buồn khi ánh đèn từ những ngôi nhà xung quanh hắt qua cửa sổ. Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, chỉ trừ ngôi nhà của bà. Khi đồng hồ điểm tám giờ tối, bà vừa chuẩn bị dọn dẹp thì bỗng nhiên, ánh đèn trong nhà vụt tắt. Bà Hạnh giật mình, tim đập mạnh. “Chắc là cúp điện,” bà lẩm bẩm, cố gắng mò mẫm tìm cây đèn pin trên bàn. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập và gấp gáp. Bà Hạnh khựng lại. Ai có thể đến vào giờ này? Tim bà đập mạnh hơn khi tiếng gõ tiếp tục vang lên, hòa lẫn với tiếng gió rít ngoài trời. Bà cầm chiếc đèn pin, tiến lại gần cửa, cố gắng giữ bình tĩnh. Bà ra mở cửa và không thể tin vào mắt mình. Trung đứng đó, khoác chiếc áo dày, nụ cười rạng rỡ trên môi, tay cầm một bó hoa hồng trắng. Gương mặt anh tái nhợt vì lạnh, áo khoác dày thấm ướt bởi mưa, nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi. "Chúc mừng Lễ Tạ Ơn!" Bà nghẹn ngào không nói thành lời, nước mắt trào ra không ngừng. "Con về rồi, mẹ. Con không thể để mẹ đón Lễ Tạ Ơn một mình." Bà Hạnh bật khóc, ôm chặt lấy con trai. "Trung, sao con về được? Mẹ tưởng con phải làm việc." Trung cười: "Con không thể để mẹ một mình trong ngày này được. Mẹ là người quan trọng nhất đời con mà." Bà ôm chầm lấy con trai, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Bữa tối hôm ấy trở nên ấm áp và trọn vẹn. Bà Hạnh kể cho Trung nghe những kỷ niệm cũ, từ lúc ông bà còn sống đến thời thơ ấu của anh. Trung lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương. Khi bữa tối kết thúc, Trung nói với mẹ: "Mẹ biết không, con thật sự biết ơn vì có mẹ. Mẹ đã luôn hy sinh để con có được ngày hôm nay. Mỗi ngày với con đều là một Lễ Tạ Ơn vì con có mẹ trong đời." Bà Hạnh mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ. Đối với bà, không có món quà nào quý giá hơn tình yêu và sự biết ơn từ con trai. Và trong đêm đó, dưới ánh nến lung linh, và mùi thơm từ những món ăn, bà Hạnh cảm nhận rõ ràng một điều: tình yêu và sự hi sinh của Trung là món quà lớn nhất mà bà từng nhận được. Trong khoảnh khắc đó, bà biết rằng dù thế giới ngoài kia có lạnh giá thế nào, lòng biết ơn và tình yêu gia đình luôn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim mình. Viết cho Ngày Lễ Thanksgiving 2024 |