NGÀY MẶT TRỜI NỔI GIẬN

Lê Tấn Tài



Vào một ngày đẩu thàng bảy, các nhà khoa học tại Trung tâm Vũ trụ Quốc tế phát hiện một sự kiện bất thường từ Mặt Trời: một vụ phóng plasma khổng lồ có cường độ lớn gấp 10 lần bất kỳ sự kiện nào từng được ghi nhận. Với khối lượng plasma khổng lồ và tốc độ hàng triệu km/giờ, sự kiện này dự đoán sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng đến từ trường Trái Đất và các thiết bị điện tử. Họ cảnh báo chỉ trong vòng 72 giờ, Trái Đất sẽ phải đối mặt với cơn bão mặt trời mạnh nhất lịch sử loài người. Khi cơn bão đến, màn đêm trên khắp thế giới rực sáng bởi ánh cực quang đỏ rực. Từ quyển của Trái Đất bị xuyên thủng bởi cơn bão từ mạnh đến mức gây ra các vụ nổ điện từ. Toàn bộ hệ thống máy tính, từ siêu máy tính tại các trung tâm nghiên cứu đến điện thoại di động trong tay mỗi người, đều bị xóa sạch dữ liệu. Cáp quang biển bị phá hủy hoàn toàn, khiến Internet trên toàn cầu bị cắt đứt.
Tất cả mọi người, từ các cấp lãnh đạo quốc gia đến các cơ quan truyền thông và cả dân chúng, đều cho rằng đây là sự dối trá và điên rồ của các nhà khoa học. Tuy nhiên, chỉ một tuần sau ngày cảnh báo, hiện tượng đó thực sự xảy ra.

Minh, một nhân viên ngân hàng tại Sài Gòn, vừa bước vào ca làm sáng thứ Hai thì hệ thống máy tính ngân hàng bất ngờ ngừng hoạt động. Ban đầu, anh nghĩ đây chỉ là một sự cố mạng thông thường. Nhưng khi anh thử khởi động lại hệ thống, tất cả dữ liệu đều biến mất. Các tài khoản khách hàng, báo cáo giao dịch, và cả số dư ngân hàng đều trắng xóa.
Chỉ trong vòng 30 phút, hàng trăm khách hàng đã đổ đến chi nhánh. Họ hét lên, đập bàn, đòi rút hết tiền mặt. Minh cố gắng giải thích rằng anh không thể làm gì nếu không có dữ liệu, nhưng điều đó chỉ khiến mọi người phẫn nộ hơn. Một người đàn ông lớn tuổi túm lấy cổ áo Minh, hét toáng lên: “Tiền tiết kiệm cả đời của tôi đâu? Anh nói đi! Anh giấu ở đâu?”
Bên ngoài, dòng người kéo đến ngày càng đông. Cửa kính ngân hàng rung lên khi có người cố phá cửa. Minh cùng các đồng nghiệp buộc phải khóa trái cửa và trốn vào trong phòng lưu trữ. Khi cảnh sát đến, đám đông đã biến thành một cơn bạo loạn, khiến Minh hiểu rằng thế giới anh từng biết đã hoàn toàn sụp đổ.

Linh, một bà mẹ trẻ ở Hà Nội, đang cho con trai 3 tuổi ăn sáng thì điện thoại của cô bất ngờ ngừng hoạt động. Lúc đầu, cô nghĩ đó chỉ là lỗi pin, nhưng khi mở tivi, màn hình chỉ hiện một thông báo ngắn: “Mất tín hiệu. Vui lòng thử lại sau.”
Không lâu sau, tiếng còi xe ngoài đường vang lên inh ỏi. Linh nhìn ra cửa sổ và thấy một cảnh tượng chưa từng thấy: xe cộ hỗn loạn, người đi bộ chạy loạn khắp nơi, nhiều người ôm chặt đầu khóc lóc.
Cô lo sợ điều gì đó tồi tệ đã xảy ra. Cả ngày hôm đó, cô không thể liên lạc với chồng – người đang đi công tác ở Đà Nẵng. Linh gắng gượng dỗ con, nhưng tâm trí cô rối bời. Buổi tối, khi trời tối đen như mực vì mất điện, con trai cô khóc thét vì sợ. Linh ôm con vào lòng, lặng lẽ cầu nguyện, nhưng trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Mình không biết phải làm gì nữa...”

Hùng đang lái xe tải chở hàng trên quốc lộ 1 thì chiếc GPS trên xe bỗng nhiên tắt ngúm. Anh cố tìm tín hiệu radio để kiểm tra nhưng tất cả đều mất. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh nhận ra toàn bộ đèn giao thông trước mặt đã ngừng hoạt động.
Xe cộ tấp nập từ bốn phía ùn lên như sóng. Một chiếc xe máy bất ngờ lao ra trước mũi xe anh, khiến anh thắng gấp. Nhưng thắng không ăn vì hệ thống điện tử bị vô hiệu hóa. Xe tải của anh lao vào một chiếc ô tô con, gây ra tai nạn dây chuyền.
Trong cơn hỗn loạn, Hùng cố gắng thoát khỏi cabin. Xung quanh anh là những tiếng la hét, những người bị thương nằm la liệt. Anh nhìn chiếc xe tải – tài sản quý giá nhất của mình – đang bốc cháy mà không thể làm gì. Hùng ngồi sụp xuống giữa đường, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, lẩm bẩm: “Mọi thứ chấm hết rồi...”

Mai, sinh viên Đại Học Đà Lạt, đang ngồi học nhóm với bạn thì đèn trong phòng học vụt tắt. Điện thoại của cô cũng mất sóng ngay lập tức. Các bạn trong nhóm cười đùa, bảo rằng trường cúp điện như thường lệ. Nhưng vài phút sau, khi ra ngoài, họ nhận ra rằng cả thành phố đã chìm trong bóng tối. Không còn mạng để tìm thông tin, nhóm bạn bắt đầu hoang mang. Mai cố gọi về cho mẹ ở quê nhưng không thể liên lạc. Khi đi ngang qua siêu thị, cô thấy đám đông chen lấn giành giật từng túi mì tôm và chai nước. Một người đàn bà kéo lê hai bao gạo ra xe đạp, miệng hét lớn: “Không mua nhanh là không còn gì đâu!”
Mai bắt đầu cảm nhận được sự bất lực của mình. Không còn tiền mặt trong túi, không thể liên lạc với người thân, cô chỉ biết đi bộ trở về phòng trọ trong đêm tối lạnh lẽo. Trong lòng cô tràn ngập nỗi lo sợ: “Làm sao mình sống sót qua những ngày tới đây?”

Ông Bình, ngư dân Quảng Ngãi, đang lái thuyền chở cá về bờ thì la bàn trên thuyền đột nhiên ngừng hoạt động. Ông ngẩng lên nhìn trời, nhưng các ngôi sao bị che khuất bởi những ánh sáng đỏ kỳ lạ. Đám thuyền viên xôn xao, nói rằng thần linh nổi giận.
Khi không thể xác định hướng, ông Bình quyết định cho thuyền neo lại chờ trời sáng. Nhưng ngay trong đêm, một cơn bão từ trường đã làm sóng biển trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Thuyền của ông bị đẩy trôi xa hàng chục hải lý. Trong sự hỗn loạn, một thuyền viên hét lên: “Ông trời trừng phạt loài người rồi!”
Không còn cách nào khác, ông Bình chỉ biết cầu nguyện cho thuyền và cả đội thoát khỏi cơn thịnh nộ của biển cả. Nhưng trong lòng ông dấy lên nỗi lo lớn hơn: “Nếu từ trường biến mất, liệu biển này có còn là nơi nương tựa của dân chài nữa không?”

Không riêng ở Việt Nam mà trên khắp thế giới đểu rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn tương tự.
Sarah nhà đầu tư tài chính tại New York, đang ngồi trước ba màn hình máy tính tại văn phòng của mình, theo dõi biến động thị trường chứng khoán toàn cầu. Chỉ vài phút trước, cổ phiếu của công ty cô đầu tư đã tăng mạnh, và cô dự tính bán ra để kiếm lời. Nhưng rồi tất cả màn hình bỗng tối đen.
Điện thoại của Sarah rung lên liên tục với những cuộc gọi từ khách hàng. Nhưng khi cô nhấc máy, không có tín hiệu. Đài phát thanh trong văn phòng cũng ngừng phát sóng. Cô chạy ra ngoài ban công tòa nhà và thấy khung cảnh hỗn loạn bên dưới: xe cộ dừng lại giữa đường, tiếng còi báo động vang lên khắp nơi, và người dân đổ xô đến các ngân hàng gần đó.
Khi Sarah về nhà, cô mở két sắt lấy ra một ít tiền mặt và vội vã đến siêu thị. Nhưng kệ hàng đã trống trơn, và hàng người chờ đợi thanh toán kéo dài cả cây số. Trong dòng người hỗn loạn, một người đàn ông gào lên: “Chúng ta đang quay về thời kỳ đồ đá!”
Sarah đứng chết lặng, nhận ra rằng mọi khoản đầu tư, tài sản kỹ thuật số của cô đều đã trở thành vô nghĩa.

Hiroshi, kỹ sư robot tại Tokyo, vừa hoàn thành ca làm việc tại trung tâm nghiên cứu robot tự hành. Anh tự hào về những bước tiến mà đội nhóm mình đạt được trong lĩnh vực AI. Nhưng tối hôm đó, khi đang trên tàu điện ngầm về nhà, toàn bộ hệ thống tàu bỗng dưng dừng lại giữa đường hầm.
Những hành khách xung quanh bắt đầu lo lắng. Hệ thống loa thông báo không hoạt động, và không khí trong toa tàu trở nên ngột ngạt. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi sụp xuống, thở hổn hển vì hoảng loạn. Hiroshi cố giữ bình tĩnh và lấy điện thoại ra để gọi trợ giúp, nhưng không có tín hiệu.
Khi anh bước ra khỏi ga tàu, Tokyo – thành phố công nghệ cao bậc nhất thế giới – chìm trong bóng tối. Xe ô tô không thể chạy vì hệ thống lái tự động đã bị vô hiệu hóa. Hiroshi nhìn lên trời, thấy ánh cực quang đỏ rực, và thầm nghĩ: “Tất cả những công nghệ mà chúng ta xây dựng hóa ra lại quá mong manh trước tự nhiên.”

Maria, một cô gái quê ở Rio de Janeiro, đang thu hoạch cà phê trên cánh đồng cùng gia đình thì mặt trời đột nhiên tối sầm. Không phải vì mây che, mà bởi ánh sáng từ cực quang kỳ lạ phủ kín bầu trời. Những người lớn tuổi trong làng nói đây là điềm báo xấu.
Maria vội chạy về nhà để kiểm tra kho lương thực. Nhưng khi bật công tắc, đèn không sáng. Chiếc radio cũ mà gia đình thường nghe tin tức cũng chỉ phát ra tiếng rè rè.
Ngày hôm sau, những thương lái không đến thu mua cà phê như thường lệ. Maria nghe loáng thoáng tin đồn rằng hệ thống ngân hàng và giao thông đều tê liệt. Cô đứng giữa cánh đồng, nhìn những bao cà phê chồng chất mà không biết sẽ làm gì tiếp theo. Không ai mua hàng, không có điện, và giờ đây, cô còn không biết lấy gì để nuôi sống gia đình.

Ahmed đang trực ca đêm tại một bệnh viện lớn ở Cairo. Đột nhiên, tất cả thiết bị y tế trong phòng cấp cứu ngừng hoạt động. Máy đo nhịp tim, máy thở, và cả hệ thống đèn chiếu sáng đều tắt. Ahmed cùng các y tá phải dùng đèn pin cầm tay để tiếp tục cấp cứu cho bệnh nhân.
Một người đàn ông lớn tuổi đang bị đau tim nằm trên giường bệnh. Không có máy thở hoạt động, ông ta càng lúc càng khó thở. Ahmed cố gắng dùng các biện pháp thủ công để giúp ông sống sót, nhưng cuối cùng, ông ấy qua đời vì không thể chống chọi.
Ahmed bước ra ngoài hành lang, nhìn hàng trăm bệnh nhân đang chen chúc chờ đợi trong bóng tối. Nhiều người gào khóc vì mất người thân. Anh siết chặt tay, cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. “Chúng tôi là bác sĩ, nhưng không thể làm gì khi tất cả công cụ đều bị vô hiệu hóa...”

Olga, nữ giáo viên tiểu học tại Moskva, đang đứng lớp giảng bài về địa lý khi học sinh của cô hét lên và chỉ tay ra cửa sổ. Trời bên ngoài rực sáng với ánh cực quang xanh và đỏ, một cảnh tượng kỳ lạ mà chưa ai từng thấy.
Ngay sau đó, đèn trong lớp tắt phụt, và bảng điện tử cũng ngừng hoạt động. Olga bảo học sinh ngồi yên, nhưng đám trẻ bắt đầu hoảng sợ. Một vài em khóc lớn, đòi gọi cho bố mẹ.
Khi Olga cố liên lạc với ban giám hiệu, cô nhận ra toàn bộ hệ thống liên lạc trong trường đã bị ngắt. Cô phải tự mình đưa học sinh về nhà. Trên đường đi, cô chứng kiến cảnh mọi người tranh giành thực phẩm tại các cửa hàng, còn xe hơi thì nằm la liệt trên đường vì không thể khởi động.
Olga thầm nghĩ về những bài học mà cô từng giảng dạy về sự phát triển của nhân loại. Nhưng giờ đây, cô không biết phải nói gì với các em học sinh khi cả thế giới đang sụp đổ.

Trong vài giờ đầu tiên của ngày hôm ấy, các ngân hàng rơi vào hỗn loạn. Không ai có thể truy cập tài khoản của mình. Máy ATM ngừng hoạt động, giao dịch thẻ tín dụng bị từ chối. Hàng triệu người chen chúc tại các chi nhánh ngân hàng, đòi rút tiền mặt, nhưng không ai biết số dư tài khoản của họ là bao nhiêu. Tại các trung tâm điều hành giao thông, tín hiệu đèn giao thông tắt ngấm, gây ra tai nạn liên hoàn trên các con đường đông đúc. Máy bay không thể liên lạc với tháp điều khiển, buộc phải hạ cánh khẩn cấp hoặc bay lạc hướng. La bàn của tàu thuyền trở nên vô dụng vì từ trường Trái Đất đã biến mất, khiến hàng trăm tàu mắc cạn hoặc mất tích trên biển.
Không có Internet, không có hệ thống liên lạc, các chính phủ mất khả năng chỉ đạo từ xa. Tin tức lan truyền qua miệng người và các tờ rơi in tay, nhưng thông tin sai lệch và lời đồn thổi dẫn đến sự hoảng loạn hàng loạt. Các siêu thị bị cướp bóc trong những giờ đầu tiên. Người dân tranh giành từng chai nước, gói mì, vì hệ thống cung cấp thực phẩm bị đình trệ.
Cảnh sát không thể đối phó với làn sóng bạo loạn. Các trại giam điện tử bị mất điện, hàng ngàn tội phạm vượt ngục. Ở nhiều nơi, người dân thành lập các nhóm tự vệ, dùng gậy gộc và dao để bảo vệ gia đình và tài sản của mình.
Trong từng gia đình, cuộc sống đảo lộn hoàn toàn. Không có điện, người ta buộc phải dùng nến và đèn dầu. Thực phẩm trong tủ lạnh hỏng nhanh chóng. Không còn điện thoại, người ta phải quay lại cách liên lạc bằng thư tay hoặc truyền miệng.
Trẻ em không thể học hành vì trường học đóng cửa. Những người làm việc văn phòng không còn việc làm vì không có dữ liệu. Những cuộc cãi vã nhỏ nhặt trong gia đình trở thành các cuộc xung đột lớn vì áp lực tâm lý tăng cao.
Những câu chuyện từ khắp nơi trên thế giới cho thấy loài người, dù ở đâu, cũng không thể thoát khỏi cơn khủng hoảng. Từ những tòa nhà chọc trời ở New York, những đồn điền ở Brazil, đến các bệnh viện ở Cairo – tất cả đều rơi vào hỗn loạn, và tất cả đều chứng kiến sự mong manh của nền văn minh hiện đại. Những mảnh ghép nhỏ trong ngày tận thế là câu chuyện của sự bất lực, đau khổ và bản năng sinh tồn. Nhưng đó cũng là minh chứng cho việc loài người, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn yếu ớt trước sức mạnh của vũ trụ.

Sau nhiều tháng sống trong hỗn loạn, loài người bắt đầu thích nghi. Các hệ thống liên lạc cơ bản bằng vô tuyến được tái thiết lập. Giao dịch quay trở lại hình thức trao đổi hàng hóa trực tiếp. Người dân nông thôn, vốn ít phụ thuộc vào công nghệ hiện đại, trở thành trung tâm sản xuất thực phẩm, trong khi các thành phố lớn rơi vào cảnh suy thoái. Nhưng sự mất mát của dữ liệu không thể bù đắp. Lịch sử số hóa của nhân loại bị xóa sổ. Những bức ảnh, sách, phim, công trình nghiên cứu khoa học... đều biến mất. Loài người phải xây dựng lại mọi thứ từ con số không, nhưng lần này, với một bài học đau đớn: sự phụ thuộc quá mức vào công nghệ có thể khiến cả một nền văn minh sụp đổ chỉ trong một ngày. Ngày mặt trời nổi giận trở thành bài học lịch sử. Con người học cách sống hòa hợp hơn với tự nhiên và bớt phụ thuộc vào công nghệ. Tuy nhiên vết sẹo từ sự kiện nầy vẫn mãi in sâu trong ký ức loài người, như một lời nhắc nhở rằng sự mong manh của nền văn minh là có thật.