Thiền Ngôn 72
Hiểu đời




* Rất nhiều người vì ngôi nhà mà đã hao phí hơn nửa đời người, cuối cùng một ngày phát hiện rằng, nơi ở cuối cùng của chúng ta không phải “ngôi nhà” mà là “cái hòm”. Sự khác nhau giữa cái hòm và ngôi nhà là chúng ta không phải lãng phí.

* Lấy khổ làm vui, cuộc đời của bạn sẽ rất thảnh thơi! Lấy vui làm khổ, cuộc đời của bạn sẽ rất phức tạp!

* Du lịch chỉ là đi từ nơi mình chán sống đến nơi người khác chán sống.

* Bởi vì tôi rất hạnh phúc, cho nên tôi không đau khổ. Bởi vì tôi không ngu ngốc, cho nên tôi là một kẻ ngốc. Bởi vì tôi không nghĩ quá nhiều, cho nên tôi nhận được rất nhiều.

* Hiểu được bản thân quan trọng hơn so với việc tìm hiểu người khác, một người không hiểu được bản thân mình, sẽ không bao giờ biết được những người xung quanh họ là ai.

* Khi bạn trong trạng thái thất vọng và không hài lòng với tình hình hiện tại của chính mình, làm thế nào để điều chỉnh tâm trạng? Rất đơn giản, hãy tưởng tượng một viễn cảnh tồi tệ hơn tình trạng hiện giờ của bạn, sau đó, bạn sẽ vẫn cảm thấy mình vẫn còn may mắn.

* Thế nào là quan tâm? Phật dạy là không cố chấp. Một người quá cố chấp sẽ rất ít có cảm giác hạnh phúc, một người quá quan tâm người khác thì người khác thường không quan tâm đến người ấy.

* Xuân có trăm hoa, thu có trăng. Hạ về gió mát, đông tuyết giăng”, bởi vậy đừng ở trong sương giá của mùa đông mà nuối tiếc vẻ đẹp tinh khiết, kiêu sa của các loài hoa trong mùa Xuân trước đó.

* Cuộc đời chỉ cần một mái nhà, một người bạn, một chút tiền là đủ.

* Đời người, nói dài cũng không quá dài, nói ngắn cũng không phải là quá ngắn. Khỏe mạnh chính là điều cần thiết nhất, cứ sống khờ khạo một chút, phóng khoáng một chút, vui vẻ một chút, như vậy là đã đủ rồi!

* Có nhiều thứ, đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới bắt đầu hối tiếc. Lúc khỏe mạnh, chúng ta chưa từng biết quý trọng, vẫn thường cho bản thân là tráng kiện mà không biết bảo vệ, giữ gìn. Nhưng có những thứ, một khi đã mất đi, mới hiểu được giá trị của nó, mới thấy trân quý nó.

* Đời người, khờ khạo một chút, để cho lòng mình được thảnh thơi. Cuộc sống vốn ngắn ngủi nhưng lại lắm khổ đau, vậy nên, hãy cứ vui vẻ, quý trọng cuộc sống của mình, quý trọng sinh mệnh của mình, hưởng thụ cuộc sống của mình.

* Hãy để cho trái tim tự do bay lượn, quên đi tất cả những yêu ghét vui buồn, hãy làm một người vui vẻ. Đừng lãng phí thời gian đi hận những người không đáng hận.

* Người sống trên đời, không thể không yêu không hận, cũng không sao tránh khỏi những mâu thuẫn trái ngang. Nhưng chỉ cần bạn suy nghĩ một chút, người kia có đáng để bạn oán hận hay không?

* Chỉ có thể nói cho bạn biết rằng, không cần phải lãng phí thời gian quý giá của mình, để đi oán hận một người không đáng. Hận một người không xứng đáng, đó là việc làm xuẩn ngốc nhất trên đời.

* Có một người tri kỷ, cùng bạn vượt qua những khoảnh khắc cô đơn. Những khi lạc lõng, có thể tìm được người để tâm sự; trong lúc phiền não, có thể có người ở bên cạnh, sưởi ấm tâm hồn.

* Có được một người bạn, hơn nữa còn là tri âm tri kỷ chính là triệu phú. Một người dù giàu có đến đâu, nhưng không có đến một người bạn, thì cũng thật đáng thương. Mà tìm được một người tri âm tri kỷ thì khó càng thêm khó.

* Cuộc đời có được một tri kỷ là quá đủ, hoặc quân tử chi giao đạm bạc như nước. Mối quan hệ kết giao giữa những người quân tử nên dựa theo Đạo, tình bạn ấy phải giống như sự thuần khiết, cao thượng của nước.

* Bởi bạn bè, không ở chỗ nhiều hay ít, mà là xét lúc gian nan còn lại được bao nhiêu. Giữa những người bạn thực sự, tình cảm tuy nhạt nhưng lại lâu bền.