Thiền Ngôn 81

DANH NGÔN CỦA CHARLIE CHAPLIN



* Tôi thích đi bộ trong mưa, vì không ai có thể nhìn thấy nước mắt của tôi.

* Không có gì vĩnh viễn trên thế giới này - thậm chí cả những rắc rối của chúng ta.

* Một ngày không có tiếng cười là một ngày lãng phí.

* Để thật sự cười, anh có thể lấy nỗi đau của mình ra và chơi đùa với nó!

* Giúp bạn bè khi họ cần, thật dễ dàng, nhưng dành cho họ thời gian không phải lúc nào cũng thuận lợi.

* Bản chất thực sự của một người đàn ông xuất hiện khi anh ta say xỉn.

* Chúng ta ai cũng muốn giúp người khác. Con người là thế. Chúng ta muốn sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải sự khổ sở của nhau.

* Tuyệt vọng là ma túy. Nó ru ngủ trí óc ta vào sự dửng dưng.

* Cuộc đời là một bi kịch khi nhìn gần, nhưng là hài kịch khi nhìn từ xa.

* Tôi nghĩ một trong những điều trớ trêu của cuộc đời là gây ra sai lầm vào đúng lúc.

* Con người là thiên tài khi đứng một mình. Nhưng những người trong đám đông thì tạo ra con quái vật không đầu, quá ngốc nghếch và tàn bạo, sẵn sàng lao vào bất cứ nơi nào khi bị thúc giục.

* Chúng ta suy nghĩ quá nhiều và cảm nhận quá ít.

* Chiếc gương là người bạn thân thiết nhất của tôi vì nó không bao giờ cười khi tôi khóc.

* Chúng ta cần sự dịu dàng, ân cần tử tế hơn là trí thông minh.

* Tôi không có nhiều kiên nhẫn với một thứ đẹp đẽ mà phải được giải thích thì mới hiểu được. Nếu nó cần thêm diễn giải từ một người nào đó không phải là người tạo ra nó, thì tôi tự đặt câu hỏi liệu nó có hoàn thành mục đích của nó hay không?

* Anh muốn ý nghĩa làm gì chứ? Cuộc đời là khát khao, không phải một ý nghĩa.

* Sự căm thù của con người sẽ trôi qua, những kẻ độc tài rồi sẽ chết, và sức mạnh chúng cướp của nhân dân sẽ trở về với nhân dân, miễn là còn người chết, tự do sẽ không bao giờ chết.

* Kẻ độc tài giải phóng chính mình, nhưng lại nô dịch hóa nhân dân.

* Tôi không tin công chúng biết mình muốn gì; đó là kết luận tôi thu được từ sự nghiệp của chính tôi.

* Tại sao thi ca lại phải khiến người ta hiểu được?

* Điều đáng buồn nhất tôi tưởng tượng ra được là quen với sự xa hoa.

* Tôi luôn có nhiều trở ngại trong cuộc đời. Nhưng đôi môi tôi không biết điều đó. Chúng luôn mỉm cười.