Bậc Đại Nhân


Trong đời sống hàng ngày, ta có cảm giác cô đơn là do ta có tầm nhìn hạn hẹp. Tầm nhìn của ta hạn hẹp là do ta cố chấp, thành kiến, không chịu lắng nghe và học hỏi. Ta càng ích kỷ bao nhiêu thì tầm nhìn của ta càng hạn hẹp bấy nhiêu. Và tầm nhìn ta hạn hẹp bao nhiêu, thì những cảm giác cô đơn và cô độc sinh khởi nơi tâm thức ta và nơi đời sống của ta bấy nhiêu. Ta đừng bao giờ bảo rằng, giữa đời nầy không có ai hiểu ta, và nếu ta muốn người khác hiểu ta, thì trước hết ta phải hiểu người khác; ta muốn người khác thương ta, thì trước hết, ta phải thương người khác; ta muốn người khác tôn trọng ta, thì trước hết ta phải biết tôn trọng người khác.
Nếu ta không hiểu người khác mà mong người khác hiểu ta; ta không thương người khác mà mong người thương ta; ta không tôn trọng người khác mà mong người khác tôn trọng ta, là những điều chưa bao giờ xảy ra trong thế gian này. Chính những cảm giác cô đơn của ta từ đó mà sinh khởi. Nếu ta không hiểu người khác mà người khác hiểu ta, cái hiểu ấy là cái hiểu của những bậc đại nhân; nếu ta không thương người khác mà người khác thương ta, cái thương ấy là cái thương của những bậc đại nhân; nếu ta không tôn trọng người khác mà người khác tôn trọng ta, cái tôn trọng ấy là của những bậc đại nhân.
Những bậc đại nhân là ai? Đó là những người ở trong đời, cũng ăn như ta, cũng uống như ta, cũng đi, đứng, nằm, ngồi, nói cười, sinh hoạt như ta, nhưng họ khác ta là do họ có tầm nhìn lớn, họ có tâm hồn lớn, nhưng những nhu cầu tiêu thụ cho đời sống của họ thì lại rất ít và họ lại chín chắn, cẩn trọng để làm chủ tâm trong những hành xử nhỏ nhặt hàng ngày đối với bản thân họ và mọi người, vì vậy mà họ là bậc đại nhân. Những bậc đại nhân thì không nhìn đời bằng nhận thức mà bằng tuệ giác; không thương đời bằng cảm tính mà bằng từ bi; không đối đãi với đời bằng sự tương quan mà bằng xả lợi.
Do đó, bậc đại nhân đi đến đâu cũng an toàn và sống với ai cũng an lạc.