CẠM BẨY



Năm hết tết đến, một luật sư nọ ngồi buồn một mình tìm thăm một luận sư chuyện trò cho vui ngày cuối năm. Gặp luận sư, luật sư hỏi:
- Tại sao loài chuột bị người ta bẩy bắt dễ dàng?
Luận sư:
- Vì chuột tham ăn và ngu hơn người.
Luật sư:
- Thế tại sao người cũng bị mắc phải cạm bẫy?
Luận sư:
- Vì có người khôn hơn và ngu hơn. Ai khôn hơn thì gài bẩy người ngu hơn.
Luật sư:
- Dựa vào đâu để biết người bị mắc phải cạm bẫy?
Luận sư:
- Dựa vào sự tham muốn tình tiền danh vọng mà từ đó người khôn hơn dùng làm mồi để dụ.
Luật sư:
- Chắc gì những người muốn được tình tiền danh vọng họ đã bị mắc phải cạm bẫy?
Luận sư:
- Hãy nhận xét loài chuột bị mắc bẩy. Khi tiến đến gần bẩy, loài chuột chỉ thấy mồi nên chưa biết đó là bẩy, sập bẩy rồi cũng chưa biết đã bị mắc bẩy. Đến khi muốn chạy khắp mọi nơi một cách tự do như trước không được nữa thì mới biết là mình đã bị giới hạn của bẩy, đành chịu chết trong bẩy.
Luật sư:
- Con người muốn tránh cạm bẫy thì phải làm sao?
Luận sư:
- Thì vô hiệu hóa các mồi của người khôn hơn mình dùng để dụ mình.
Luật sư:
- Các mồi ấy là gì, và vô hiệu hóa nó bằng cách nào?
Luận sư:
- Bầy chuột bị mắc bẩy vì mồi thơm ngon, còn người mắc bẩy vì ưa lời dịu ngọt và tình tiền danh vọng. Cho nên, muốn vô hiệu hóa các mồi nầy thì phải sống như một chân tu xuất gia ngay từ trong tư tưởng. Nghĩa là không tham muốn những gì phàm nhân tham muốn.
Luật sư:
- Người không tham muốn đời vật chất thì đời sống còn gì thú vị nữa và trên đời nầy đâu có ai như thế. Thưa luận sư?
Luận sư:
- Bên cạnh luật rừng và luật của người bày ra mà một luật sư như ông muốn hành nghề phải thuộc nằm lòng, còn có luật nhân quả và luật bù trừ nữa. Khi mất đi cái nầy thì có cái khác thay vào và nhiều khi lại tốt hơn cái đã mất. Thế giới loài người sống theo hai chủ nghĩa, chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa vô sản. Tại sao cả hai chủ nghĩa nầy đều thờ Phật và thờ Chúa? Nếu không phải vì Phật và Chúa chính là hai người xuất thế gian mà ông không tin có trên đời nầy. Cảnh giới của Chúa chính là Thiên Đàng và cảnh giới của Phật chính là Niết Bàn. Hai cảnh giời nầy không dành cho những ai dễ bị mắc phải cạm bẫy bởi mồi vật chất. Dù họ là con chiên ngoan đạo hay Phật tử xuất gia. Người xuất gia chưa phải là người xuất thế nên vẫn phải đảo điên theo đời vật chất là vi thế.

Huệ Trí