Chuyện con ruồi


Có một con ruồi nhỏ bị giam trong một căn phòng kín bao vây bởi những ô cửa kính. Ruồi tìm mọi cách đập vào cửa kính để tìm lối thoát ra nhưng vô vọng.
Với nỗ lực và lòng kiên trì, ruồi nghĩ rằng: “Nếu như không đạt được một điều gì đó thì đơn giản là mình cần phải tập trung nhiều sức lực vào nó hơn. Chỉ cần cố gắng nhất định sẽ thành công”. Vậy là ruồi ta tiếp tục quăng cả thân mình vào cửa kính với hy vọng có thể vượt qua chướng ngại vật và tìm được tự do. Nó sẵn sàng đánh đổi tất cả để đổi lấy tự do mà nó hằng khao khát.
Tuy nhiên, nỗ lực điên cuồng thì chẳng đem lại điều gì cả. Một con ruồi nhỏ bé dù có nỗ lực đến đâu chăng nữa cũng không thể làm vỡ cửa kính cứng rắn kia được. Ruồi biết điều đó, nhưng nó bế tắc bởi không biết làm cách nào khác, và nó quyết định lao đầu vào làm điều vô vọng.
Kết quả là sau bao nỗ lực, ruồi vẫn không thể giải thoát. Nó tuyệt vọng tìm nơi trú ẩn cuối cùng trên bậu cửa sổ và chết dần.
Có một điều mà con ruồi hoàn toàn không biết đó là cách cửa sổ mười bước chân, ở một góc của căn phòng, cửa ra vào vẫn mở. Ruồi chỉ mất khoảng vài giây để bay qua đó, len qua khe cửa và trốn thoát ra ngoài. Việc này chỉ cần đến một phần nghìn nỗ lực mà con ruồi đã bỏ ra để làm vỡ kính ô cửa sổ.
Tự do ở đó, lối thoát ngay bên cạnh, chỉ dễ dàng thế thôi. Nhưng tại sao ruồi không tìm được?
Tại sao con ruồi lại cho rằng chỉ có ô cửa sổ mới là lối thoát duy nhất? Và bạn có nhận thấy đâu đó, từ trong sâu thẳm, cũng có một con ruồi đang trú ngụ trong tâm trí bạn. Chẳng phải chúng ta vẫn nhiều khi cảm thấy con đường đi phía trước thật mơ hồ không biết sẽ đến đâu, nhưng chúng ta vẫn cố chấp đi theo nó, bởi đơn giản chỉ vì đó là xu hướng của đám đông, và sẽ thật mạo hiểm nếu không làm theo cách mà đám đông đang làm?