Dây chuyền cuộc đời

Một pho tượng đất hâm mộ nhìn đám người qua lại, ông ta cầu cứu đức Phật:" Xin cho con trở thành người".
" Con có thể biến thành người được, nhưng con hãy cùng ta thử đi trên đường đời một lúc. Nếu như con chịu không nổi những đau khổ của đời người, ta sẽ lập tức hoàn nguyên cho con". Nói xong đức Phật chỉ tay một cái, pho tượng đât lập tức biến thành một chàng thanh niên.
Thế rồi chàng thanh niên theo đức Phật đi tới một vách đá. Tại đó chàng ta thấy ở bên bờ kia xa tắp cũng có một vách đá nữa, vách đá bên này là " sinh", vách đá bên kia là"tử", nối hai vách đá là một chiếc cầu bằng dây xích do những vòng sắt to nhỏ không đều.
- Bây giờ anh hãy đi từ bờ bên này sang bờ bên kia.
Chàng thanh niên từng bước vất vả dẫm lên trên những thanh sắt to nhỏ khác nhau ấy. Do không để ý anh ta trượt chân ngã vào bên trong vòng sắt, hai chân không còn chỗ tựa, ngực bị vòng sắt kẹp chặt hầu như nghẹt thở. Chàng thanh niên hét lớn:"Xin cứu mạng!".
- Hãy tự cứu lấy mình, trên con đường này chỉ có anh là có thể tự cứu được mình thôi.
Chàng thanh niên lấy hết sức rấy rụa, khó khăn lắm mới thoát được ra, rồi tức tối nói:"Những cái vòng sắt chết tiệt này, làm sao kẹp ta đau thế!".
- Ta là chiếc vòng danh lợi - Chiếc vòng sắt dưới chân trả lời.
Chàng thanh niên tiếp tục theo cầu sắt tiến lên. Bỗng có một cô gái tuyệt đẹp xuất hiện, cười rất tươi với anh ta, trong lúc không định thần, anh ta lại trượt ngã vào trong vòng sắt. Một lần nữa anh ta lại hét lớn:"Xin cứu mạng!".
Lúc này đức Phật lại xuất hiện trước mặt anh ta nói:" Trên con đường này, không ai có thể cứu được con, chỉ có con là tự cứu được mình thôi."
Chàng thanh niên lại hết sức giẫy giụa, cuối cùng sau khi đã mệt lả người anh ta lại thoát ra được. Vừa thở anh ta vừa hỏi:"Vừa rồi là cai vòng đau khổ gì đây?".
- Ta là chiếc vòng nữ sắc - Chiếc vòng dưới chân trả lời.
Tiếp đó chàng thanh niên trượt ngã vào chiếc vòng ham muốn, chiếc vòng ghen ghét, chiếc vòng oán hận... và anh ta cũng phải từ những chiếc vòng đau khổ ấy, rấy rụa tìm đường ra. Cuối cùng không còn dũng khí để đi tiếp.
Lúc này đức Phật nói với anh ta:"Đời người tuy có nhiều đau khổ, nhưng cũng có sự thoải mái và niềm vui sau khi chiến thắng đau khổ, chẳng lẽ con vui lòng vứt bỏ cuộc đời?'.
- Con đường đời người đau khổ quá nhiều, vui sướng và thoải mái quá ngắn ngủi và chỉ là tạm thời, con muốn trở thành pho tượng đất như trước.
Đức Phật lại chỉ tay một cái, chàng thanh niên lại biến thành pho tượng đất. Thế nhưng không lâu sau, bức tượng đất phải chịu một trận mưa lớn, nó biến thành một đống đất bùn!