Đừng bước ra khỏi mũi giày


Có một họa sĩ, bữa kia, đem hộp màu giá vẽ, ra đứng ngoài đường để sáng tác một họa phẩm. Ông vẽ một người kỵ mã rất sống động. Vốn là một họa sĩ đại tài, ông được những khách đi đường, dừng chưn lại bu coi, khen tấm tắc. Trong đám đông, bỗng có người lên tiếng chê:
- Ông vẽ như vậy là sai rồi.:
Họa sĩ ngạc nhiên hỏi sai ở điểm nào.:
Người vừa lên tiếng chê trả lời::
- Đôi giày mà ông vẽ như vầy là trật lất. Ông phải vẽ như thế nầy... thế nầy... mới đúng.:
Họa sĩ phải nhận rằng người chê nầy nói đúng. Ông cảm ơn và sửa theo nhận xét của người chê. Hỏi ra mới biết người chê đúng đó là một anh thợ làm nghề đóng giày.:
Được họa sĩ nghe lời, lại được cảm ơn, ở giữa đám đông, anh thợ giày dương dương tự đắc. Được thể, anh làm tới. Anh chỉ chỉ, chỏ chỏ vào bức tranh, chê đủ thứ hết, nào là con ngựa không đúng chỗ nầy, người kỵ mã sai ở chỗ kia... Anh chê không sót một chỗ nào, kể cả những lãnh vực nghệ thuật hội họa mà anh không biết một chút nào hết. Họa sĩ bực mình, nhưng cố nén giận, bảo anh thợ giày::
- Nầy anh thợ giày kia ơi, anh đừng nên bước khỏi mũi của những chiếc giày của anh.