Gã đánh xe


Yến Anh, tự là Bình Trọng, làm quan Tướng quốc nước Tề, vốn người lùn xịt, ốm o. Yến Anh tận tụy lo việc nước, tuy ở ngôi cao, nhưng ăn uống đạm bạc, mặc quần áo bằng vải vóc bình thường, không kiêu sang xa xỉ. Mỗi lần ra đường, Yến Anh ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ, do một tên phu xe điều khiển. Tên đánh xe nầy, lấy việc đánh xe cho quan tướng quốc làm một điều vinh dự. Mỗi lần đánh xe cho Yến Anh, mặt hắn vênh váo tự đắc, coi như thiên hạ không ai bằng hắn. Một hôm, vợ của tên đánh xe có việc ra ngoài đường, thấy thái độ thích thú, tự đắc của chồng. Tối về, người vợ đòi bỏ chồng. Tên đánh xe ngạc nhiên, hỏi lý do. Người vợ nói:
- Như quan tướng quốc, ngồi trên hết thảy trăm họ, lúc nào ra đường cũng nghiêm trang, thuần cẩn, khiêm nhượng. Còn như chàng, cũng là trượng phu lưng dài vai rộng, vậy mà phải cầm cương đánh xe cho người. Sao không lấy đó mà tự xét mình, lại còn vênh váo tự đắc, coi thiên hạ không ai bằng mình. Thấy thái độ của chàng như vậy, thiếp thật là xấu hổ, không thể nào sống chung đặng.
Gã đánh xe, nghe vợ mắng, lòng bồi hồi suy nghĩ và cảm thấy cái sai trái của mình. Từ đó, mỗi lần đánh xe cho Yến Anh Bình Trọng, gã không còn thái độ vênh váo tự đắc nữa. Yến Anh Bình Trọng để ý, thấy lạ, bèn hỏi căn nguyên. Gã đánh xe thưa rõ đầu đuôi. Thấy gã là người biết phục thiện, biết sửa đổi lỗi lầm. Yến Anh Bình Trọng đã xin vua Tề Tuyên Vương cất nhắc cho gã lên chức Trung Đại Phu.