Luận giải Kinh Phật


Nhân lúc nhàn rỗi, Huệ Khanh cùng vài người tùy tùng đến núi Ngũ Đài Sơn, bỗng mây đen vần vũ khắp trời, gió lớn ập đến, sấm vang chớp giật đinh tai nhức óc, mưa trút xuống như thác đổ. Mấy người Huệ Khanh đành phải tản ra tìm chỗ trú mưa. Một lúc sau, trời quang mưa tạnh, thấy một vị đồng tử từ trên núi nhanh chân bước về phía họ. Chỉ thấy vị này đầu tóc rối tung, nước da ngăm ngăm, từ chân đến vai đều dùng cỏ nến quấn quanh làm áo quần (cỏ nến mọc hoang, có thể dùng để đan lát), lộ ra vai phải, tay cầm quyển kinh Phật bằng tiếng Phạn.
Đồng tử hỏi họ: “Các vị đã nhìn thấy gì mà sợ hãi đến như vậy?“.
Huệ Khanh trả lời: “Thiết nghĩ nếu không phải nghiệp chướng thì cũng là ác duyên, mưa gió hồi nãy khiến chúng tôi một phen khiếp đảm“.
Đồng tử nói: “Mưa gió đều đã qua rồi, các vị đến núi Ngũ Đài phải chăng có gì cầu xin?“.
Huệ Khanh nói: “Nghe nói nơi đây là đạo tràng của Văn Thù Bồ Tát, bởi vậy mong có duyên gặp được ngài“.
Đồng Tử lại hỏi: “Tại sao các ông lại muốn gặp?“.
Huệ Khanh nói: “Tôi đã từng đọc qua kinh Phật, cảm thấy hàm ý sâu xa huyền diệu, có những chỗ tôi không sao lý giải được. Vậy nên tôi muốn gặp Bồ Tát, mong rằng được chỉ điểm, khai thị cho. Nếu được như vậy, tôi có thể đưa ra một số luận giải cho kinh Phật, lưu lại cho muôn đời sau“.
Đồng tử lại nói: “Diệu ý của chư Phật, nguyên vốn đơn giản dễ hiểu. Giờ đây bị người đời làm lộn xộn cả lên. Những lời giải thích nhiều đến mức lên đến hàng mấy trăm quyển, nguyên muốn giải thích Phật ý nhưng lại cách Phật ý mỗi lúc một xa”.
Huệ Khanh đột nhiên biến sắc, cũng không hiểu được lời của đồng tử nọ, chỉ trách mắng rằng: “Cậu chẳng qua chỉ là một đứa bé vắt mũi chưa sạch mà thôi, sao lại dám lớn gan cao giọng trách móc biết bao thế hệ tiền bối giải thích kinh Phật như vậy?“.
Đồng tử cười nói: “Từng ngọn cây cọng cỏ ở đây không phải là cảnh giới của Văn Thù Bồ Tát hay sao. Ông chỉ cần hàng ngày tuân giữ Phật lý, gặp chuyện không bị mê lạc, thế đã tốt lắm rồi. Cớ chi phải dùng tình cảm phàm nhân để mà nhiễu loạn tư duy?“.
Huệ Khanh nghe xong, trong lòng biết bản thân đã sai, vội quỳ xuống khấu đầu nhận sai. Lạy xong ngẩng đầu lên, thì thấy đồng tử cưỡi trên mình con sư tử lông xanh, biến mất vào trong đám mây. Huệ Khanh lúc này mới biết đồng tử mà mình gặp khi nãy lại chính là Văn Thù Bồ Tát hóa thành.