MỘT CHÚT THOÁNG QUA

Lê Tấn Tài



Một chút thoáng qua cuộc đời, và hình như người ta thấy cuộc đời chẳng có gì quan trọng, cuối cùng rồi cũng như nhau cả. Giàu có, sung sướng, hạnh phúc, hay nghèo túng, khổ sở, lầm than, mức đến của mọi người có khác gì nhau đâu? Lúc nằm xuống, từ vua chúa quyền uy tột đỉnh, lễ tang tiền hô hậu ủng, kèn trống vang trời, đến kẻ ăn mày cơ cực, bó trong chiếu rách, âm thầm đưa ra nghĩa địa, tất cả có khác gì đâu, chỉ là sự giả biệt. Người chết nào biết gì, mặc cho người sống tán dương, phê phán, phẫn nộ, hoặc buồn đau thương tiếc...
Cuộc đời tự nó không có đau khổ, không có phiền muộn, lo âu, nó giống như chiếc tàu hành trình đang về đích. Cuộc hành trình có nhiều điểm dừng, có người sẽ tiếp tục đồng hành với ta, có người sẽ rời xa ta mãi mãi… Không ai có thể đi cùng ta từ đầu đến cuối cuộc hành trình. Ta sẽ chứng kiến nhiều người lên xuống và nếu như may mắn ta sẽ gặp được người cùng đi với mình một đoạn đường.
Người sinh ra, lớn lên, già đi, rồi mất hút...khi tuổi già đã tới, những bi kịch của tàn phai, cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chơi, để rồi trắng tay lúc trở về cát bụi. Tuổi xuân chớp mắt một cái là qua, nếp nhăn sẽ mỗi ngày một nhiều, ta không thể ngăn cản năm tháng làm tàn phai nhan sắc bên ngoài, nhưng ta có thể giữ cái “tâm” bên trong được mài giũa dần theo thời gian, giống như hạt cát bên trong con trai, theo năm tháng dần dần sẽ thành viên ngọc lung linh sáng bóng, đợi tới khi già đi, ta vẫn có thể dùng sự lộng lẫy của viên trân châu soi sáng đoạn hành trình cuối cùng.
Danh vọng là hư ảo. Của cải là phù phiếm. Một chút hoan lạc hay khổ lụy chỉ là gia vị cho cuộc đời đắng - cay - chua - ngọt... Suy nghĩ quá nhiều làm thêm phức tạp, cuộc sống thật ra rất đơn giản. Những gì đã qua, cho qua. Biết cách buông xả, giữ lại những điều cần lưu giữ, buông bỏ những gì cần buông bỏ. “Giữa sóng gió cuộc đời, ta phải học theo vị thuyền trưởng, ném những vật nặng xuống nước khi trời giông bão, để giảm nhẹ trọng lượng của thuyền.” (Honoré de Balzac). Con thuyền sinh mệnh của ta cũng chẳng thể chở quá nhiều thống khổ nơi quá khứ cộng thêm ưu phiền trong hiện tại.
Cuộc sống có những thời điểm, ta “bị thương”, sẽ khóc than, sẽ vấp ngã, mặc dù đau đớn biết bao, ta vẫn không quản ngại đuổi theo những thứ cho là hạnh phúc, nhưng rốt cuộc hạnh phúc vẫn cách ta thật là xa…Trong vô minh, người ta cứ mãi chạy theo những ảo ảnh hư không, như bóng trăng dưới nước, chẳng thể biết được rằng mải mê chạy theo những thứ mình mong muốn, phải chịu nhiều thương tổn. Thời cơ, số mệnh và vận may không phải là điều con người có thể nắm giữ. Trong cuộc đời này, ta sẽ gặp phải nhiều điều chẳng như ý, giữ một tâm thái như thế nào thì sẽ có một cuộc đời như vậy. Những lúc đau khổ, ta phải học cách lặng lẽ mà an ủi bản thân, học cách cho qua. Những lúc tức giận, học cách tự kiềm chế cơn thịnh nộ, không để cho mình nói ra, làm ra những điều sai lầm. Những lúc bị tổn thương, học cách quên đi, quên đi hết thảy mọi việc. Những lúc thất bại, học cách tin tưởng bản thân có thể vấp ngã rồi đứng lên, bước tiếp. Trong họa có phúc, trong phúc có họa, mỗi ngày trưởng thành là mỗi ngày phấn đấu, mong đợi một ngày tươi sáng hơn. Phiền muộn chỉ khiến ta lãng phí thời gian, nó không thể thay đổi được điều gì. Điều duy nhất mà nó làm được là chiếm ngự tâm hồn ta, cướp niềm vui của ta.
Đời vốn vô thường. Già nua đưa đến tật bệnh, khi đau ốm, chính là lúc ta nhìn rõ mình nhất, cũng là hiểu mọi người rõ hơn. Và đó cũng là lúc để ta nhìn lại mục đích sống của mình, đâu mới là giá trị đích thực mà ta cần hướng tới. Ta sẽ hiểu được rằng điều cơ bản của con người là sự cô đơn. Con người sinh ra một mình và mất đi cũng chỉ một mình. Không ai sống thay ta và cũng chẳng ai chết thay ta. Mỗi người có một cuộc sống, một số phận và định mệnh riêng. Do vậy, mỗi người phải tự quyết định đời mình, không chờ đợi một ai có thể thay mình. Cuộc sống mệt rồi thì nghỉ ngơi, ngồi xuống ôm lấy chính mình. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, cuộc sống nhiều ít cũng chỉ có vậy thôi… Tại sao chiếc compa có thể vẽ được vòng tròn? Bởi vì nó có một điểm trụ, chân quay tròn nhưng tâm không thay đổi. Tâm không vững vàng, đôi chân không bước được. Cà phê đắng hay ngọt không phải ở cách pha chế, mà là ở việc bỏ đường nhiều hay ít. Một cơn đau không phải phụ thuộc vào việc ta quên như thế nào, mà là ở việc ta có can đảm để trụ lại hay không? Tâm, lúc không thoải mái, thì ta xem nhẹ nó đi. Đường có lúc không thông thì ta sẽ chọn đi đường vòng.
Nhân sinh như mộng, khi thăng khi trầm, như vầng trăng khi mờ, khi tỏ, khi khuyết khi tròn, có chi đáng quan tâm. Tình yêu khi nồng, khi nhạt, tự nó đã có hương vị của nhân duyên. Nhịp sống khi vội, khi khoan thì cần giữ tâm bất động, con người vì để tâm mà đau khổ, vì hoài nghi mà tổn thương, nếu biết coi nhẹ sẽ bình an. Ta là khách qua đường trên cõi đời này, chỉ dừng chân tá túc vài ngày nơi quán trọ trần gian, rồi lại vội vã rời đi. Vậy nên tất cả mọi chuyện cứ để tùy duyên, mặc cho con tạo xoay vần!
Hôm nay là đại sự, nhưng ngày mai việc trở thành nhỏ. Năm nay là đại sự nhưng sang năm sẽ là chuyện đã qua. Kiếp này là đại sự, nhưng đến kiếp sau sẽ thành truyền thuyết. Ta cùng lắm cũng chỉ là người có nhiều chuyện xưa mà thôi, cho nên, trong cuộc sống, trong công việc gặp việc không như ý, thì hãy nói với chính bản thân mình rằng: "Hôm nay sẽ là quá khứ, ngày mai sẽ là một ngày mới lại bắt đầu, cần buông bỏ hết thảy mọi thứ."
Vạn người theo không bằng một người thương; vạn người yêu không bằng một người hiểu. Chuyện tình cảm không ai có lỗi với ai, người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần nồng nhiệt, ấm áp. Biết vận mệnh, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!

Lê Tấn Tài