THIÊN THẦN BẢN MỆNH



Có một linh mục ở miền quê nước Pháp được mời đi xức dầu vào giữa đêm khuya cho một bệnh nhân nguy tử. Chợt nghĩ đến đoạn đường xa xôi heo hút, ngài đã định quay về vì sợ cướp bóc, trấn lột.
Nhưng rồi ý thức bổn phận và trách nhiệm của một linh mục, ngài lấy hết can đảm, vừa chuẩn bị túi hành trang, vừa cầu xin với Thiên Thần Bản Mệnh, rồi lên đường.
Bệnh nhân là một cụ già đã được ban bí tích Xức Dầu, sáng hôm sau thì qua đời. Vị linh mục cũng trở về nhà bình an vô sự.
20 năm sau, vị linh mục đã già yếu, ngài xin về hưu nhưng vẫn phụ trách tuyên úy cho một trại tù tại thành phố. Một lần nọ, ngài được mời đến giải tội cho một tên tử tù. Thoạt tiên, khi biết có một linh mục vừa tới, anh ta quay lưng vào vách nhà giam, chửi rủa xua đuổi một cách hung hăng và hằn học, nhưng rồi khi chợt quay lại, anh ta liền thay đổi hẳn thái độ vì nhận ra khuôn mặt quen quen của vị linh mục già.
Anh ta rụt rè hỏi thăm về quá khứ 20 năm trước, nhưng vị linh mục già đã cố nhớ mà vẫn không nhận ra đã gặp anh tử tù này ở đâu. Đến lúc này thì anh ta cúi gục đầu và thuật lại đầu đuôi:
- Hôm ấy, khi đang bị cảnh sát truy lung vì tội sát nhân, tôi đã chạy giạt vào nấp trong khu vườn nhỏ gần nhà xứ. Khi nhìn thấy cha tôi đã nãy ra ý định sẽ rình giết cha để cướp chiếc áo chùng và giả trang trốn đi nơi khác. Thế nhưng, tối khuya hôm ấy, tôi ngỡ ngàng trông thấy Cha rời khỏi nhà xứ cùng với một thanh niên lực lưỡng… Chàng trai ấy cao to, dung mạo của anh ta rất khác thường, hiền lành nhưng uy nghi khiến tôi sợ hãi. Nhận thấy không phải là đối thủ của anh ta nên tôi đã từ bỏ ý định.
Nghe đến đây, vị linh mục già hiểu ra mọi sự. Ngài quỳ xuống tạ ơn Chúa rồi nói với người tử tù:
- Chàng thanh niên đó chính là Thiên Thần Bản Mệnh.
Nghe thế người tử tù cũng quỳ vội xuống, ăn năn sám hối và lãnh nhận bí tích Hòa Giải trong nước mắt mừng vui… Lạy Chúa, xin cho con luôn biết cậy trông vào sự che chở của Thiên Thần Bản Mệnh là những người bạn mà Chúa đã ban tặng cho con trên bước đường về quê trời.